Tình yêu là gì? Tại sao người ta vẫn hay nói phải yêu mình trước tiên rồi mới yêu được người khác?
Tại sao cứ phải là hạnh phúc tự thân? Tôi vì người khác mà hạnh phúc có được không?
Tôi yêu chồng tôi, yêu con tôi. Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì chồng của tôi, con của tôi. Hạnh phúc của chồng tôi, của con tôi chính là hạnh phúc của tôi. Chỉ cần họ hạnh phúc là tôi sẽ hạnh phúc. Niềm vui của tôi, nguồn sống của tôi chính là khiến cho những người tôi yêu hạnh phúc. Như vậy có gì sai? Sao cứ phải yêu bản thân mình trước tiên làm gì? Sứ mệnh cuộc đời tôi chính là hi sinh và phụng sự cho những người tôi yêu. Tôi chẳng cần gì cho bản thân mình hết. Tôi chẳng cần ăn mặc cầu kì, chẳng cần làm đẹp cho bản thân mình, chẳng cần phải đi chơi, đi xem phim hay làm những điều tôi thích. Vì những điều chồng tôi thích, con tôi thích là tôi sẽ thích. Tôi chẳng cần cái tôi gì hết. Tôi chỉ cần chồng tôi, con tôi yêu tôi là đủ rồi. Những người ấy là cả thế giới đối với tôi, là niềm vui, là nguồn sống, là sinh mệnh của tôi. Và tôi chắc chắn họ sẽ không bao giờ rời bỏ tôi, không bao giờ ngừng yêu tôi, vì tôi yêu họ và hi sinh cho họ đến như vậy cơ mà. Tại sao tôi cứ phải thay đổi bản thân mà nghe theo cái quan điểm ích kỷ hiện đại phải yêu bản thân, phải yêu chính mình trước tiên nọ kia làm gì?
Nhưng hỡi ôi, ở trong cuộc đời này, cái gì không phải là mình thì sẽ không thuộc về mình. Chồng bạn, con bạn, anh chị em của bạn là người thân của bạn, là người bạn thương yêu, nhưng bạn không sở hữu họ, họ không thuộc về bạn. Họ đều là những bản thể riêng với cá tính riêng, nhu cầu riêng, sở thích riêng. Họ có con đường riêng và cần không gian riêng. Có thể ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời của họ, con đường của họ, nhu cầu của họ, sở thích của họ trùng với bạn hoặc những gì bạn mang đến cho họ. Nhưng thứ duy nhất không thay đổi, chính là sự thay đổi, và họ luôn thay đổi chỉ có nhanh chậm nhiều ít khác nhau ở mỗi người. Nhưng họ sẽ đều phải thay đổi. Ngày trước, đó là đứa con bé bỏng yếu đuối luôn núp sau lưng bạn, cái gì cũng cần đến bạn, cái gì cũng nghe theo bạn. Nhưng khi con bạn lớn, nó còn nhất nhất nghe lời bạn nữa không? Nó có còn hoàn toàn phải dựa dẫm vào bạn nữa hay không? Nó còn muốn nghe những lời dạy dỗ ca cẩm của bạn hàng ngày hàng giờ nữa không? Ngày trước, đó là người chồng mẫn cán, là anh nhân viên công sở có chí tiến thủ, anh ấy có nhiều thời gian dành cho vợ con, lúc nào cũng quan tâm và chăm sóc bạn. Nhưng bây giờ chồng bạn đã là sếp lớn, lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc, lúc nào cũng có thật nhiều người vây quanh, ai ai cũng muốn lấy lòng. Vậy anh ấy còn có thể dành nhiều thời gian và tâm sức cho bạn như trước nữa được hay không?
Còn với bạn, họ luôn là trung tâm của cuộc đời bạn và bạn không có ý định thay đổi điều đó. Vậy khi đối diện với sự thay đổi của họ, bạn sẽ ra sao khi chính mình không còn là trung tâm của họ nữa? Khi bạn quan tâm nhưng lại chỉ nhận được sự thờ ơ, khi bạn chăm sóc nhưng lại chỉ nhận được sự khó chịu như bị làm phiền, khi bạn muốn quản lý nhưng lại chỉ nhận được sự kháng cự. Tình yêu mà bạn dành cho họ lại có ngày trở thành sự kiểm soát đầy bức bối đối với họ. Bởi vốn dĩ, khát khao sâu thẳm trong mỗi con người chính là được là chính mình, được sống theo sở thích và đam mê của chính mình. Khi xã hội càng phát triển, cuộc sống càng nâng cao, thì cái nhu cầu ấy, cái khát khao ấy lại càng trở nên mạnh mẽ. Với người chồng, người con, người anh em của bạn cũng vậy. Họ sẽ dựa vào bạn khi họ còn yếu đuối, chưa đủ nguồn lực. Nhưng khi họ đủ lớn, thì ngay lập tức họ sẽ tìm cách để được vẫy vùng trên bầu trời tự do mà họ luôn khao khát và hướng về. Và khi họ bay ra khỏi vòng tay của bạn, chỉ còn lại mình bạn. Bạn sẽ ra sao? Bạn sẽ cô đơn, lạc lõng? Bạn sẽ chìm trong đau khổ, dằn vặt? Bạn sẽ trách móc cuộc đời bạc bẽo vì sao tôi đã hi sinh cho họ đến vậy mà họ vẫn muốn rời xa tôi? Bạn sẽ trách móc bản thân chưa đủ tốt? Bạn sẽ trách móc họ là những kẻ vô ơn, khi bạn yêu thương họ đến vậy, sao họ không cam tâm một đời sống trong vòng tay yêu thương của bạn? Và khi ấy, bạn tự nhìn lại mình: bạn còn lại gì ngoài tấm thân mòn mỏi xơ xác vì bao ngày đã bị bạn lãng quên bỏ mặc. Bạn còn lại gì ngoài một tâm hồn đau khổ và một trái tim rỉ máu khi cái người bạn vẫn coi là cả thế giới rời bỏ bạn đi, không còn coi bạn là trung tâm của họ nữa. Bạn sụp đổ hoàn toàn. Bạn rơi vào hố đen sâu thẳm, bạn bị hút cạn toàn bộ năng lượng. Toàn bộ tình yêu, động lực sống, mục đích cuộc đời bạn đã theo những người bạn yêu mà rời bỏ bạn đi. Bạn chẳng còn lại gì ngoài bộ mặt ảo não và một cuộc sống chán chường đến cùng cực.
Vậy, thử hỏi cái thứ hạnh phúc mà bạn không thể sở hữu, không thể quyết định, có thể rời bỏ bạn bất cứ lúc nào, cái thứ hạnh phúc đó có thực sự là của bạn không? Thử hỏi cái thứ tình yêu mà có thể quay lưng lại với bạn, có thể giũ bỏ bạn, có thể đặt bạn đằng sau vô vàn những điều khác quan trọng hơn, cái thứ tình yêu đó có thực sự là của bạn không? Hay bạn cũng chỉ như một hành khách bước lên chuyến tàu và chào tạm biệt khi đã tới ga?
Vốn dĩ trong cuộc đời, người ta thường hay gắn tình yêu với một đối tượng cụ thể nào đó, là chồng, là con, là người yêu, là người thân. Và bi kịch sẽ xảy ra khi đối tượng đó không còn đáp lại tình yêu đấy nữa. Vậy tình yêu của bạn có biến mất luôn không? Và tại sao khi yêu người ta lại thường đau khổ? Có phải “Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu. Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu" (Xuân Diệu)? Bạn yêu ai đó và bạn luôn kỳ vọng người đó sẽ yêu lại bạn. Và màn đêm đau khổ sẽ mở cửa chào đón bạn nếu như bạn nhận thấy người đó không yêu bạn như bạn mong muốn hoặc thậm chí không hề yêu bạn như bạn nghĩ. Không kỳ vọng thì sẽ không thất vọng. Khi bạn đặt sự kỳ vọng của bạn vào một người khác thì bạn sẽ càng dễ sụp xuống hố sâu của sự thất vọng và bất mãn. Vốn dĩ người đó không phải là bạn, và bạn không thể quyết định họ sẽ làm gì hay muốn làm gì.
Tình yêu có phải chỉ là sự sản sinh biến đổi phức hợp của rất nhiều các hooc môn trong cơ thể khi gặp phải những kích thích từ một đối tượng đặc biệt khiến cho người ta run rẩy hay điên cuồng nhung nhớ? Vậy khi đối tượng đã trở nên quen thuộc, những hooc môn đấy không được tiết ra nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ta sẽ hết yêu ư? Tình yêu chỉ ngắn ngủi như vậy thôi ư?
Vậy có phải, tình yêu sẽ xuất phát từ bên ngoài, từ một ai đó không phải là ta. Ta gặp họ và họ cho ta tình yêu? Vậy nếu như ai cũng chờ đợi người khác mang tình yêu đến cho mình, thì ai sẽ là người mang tình yêu đến cho người khác? Liệu đây có phải chính là nguyên nhân khiến cho tình yêu rơi vào bế tắc, và trở thành đau khổ ngay khi vừa mới đâm chồi nảy nở. Ta vội vàng muốn yêu ai đó, muốn ở bên ai đó vì ta sợ phải cô đơn, ta sợ phải một mình. Ta kỳ vọng người đó sẽ yêu thương ta, sẽ chăm sóc ta, sẽ sưởi ấm tâm hồn ta, sẽ là chỗ dựa cho ta, sẽ mang đến hạnh phúc cho ta. Nên ngay cả khi, người đó chưa thực sự đủ phù hợp với ta, nhưng vì ta đã quá cô đơn, ta đã quá khát khao nên mọi sự chưa đủ đều sẽ được bỏ qua. Ta chăm sóc người đó, quan tâm người đó, lo lắng cho người đó với mong muốn cũng nhận lại được điều tương tự từ họ. Nhưng họ vốn dĩ không phải là ta, họ không thể cư xử giống như ta, và nghiễm nhiên họ không thể đáp ứng kỳ vọng của ta. Và ta lại đau khổ, lại thấy cô đơn trong chính tình yêu của mình. Rốt cuộc thì mình sai hay tình yêu của mình sai hay người kia vô tình? Một cái vòng luẩn quẩn cả ngàn năm mà ai ai vướng vào hai chữ tình yêu cũng đều muốn THAN ÔI!!!
Vậy rốt cuộc tình yêu là gì? Phải làm thế nào để yêu mà không đau khổ đây? Ta cùng trở lại mệnh đề ban đầu. Vì sao ta phải yêu chính mình trước tiên? Như nhiều người vẫn hay nói, bản thân mình phải có thì mình mới mang đến cho người khác được. Bản thân mình phải là tình yêu, mình phải yêu mình, yêu từng tế bào của mình, say đắm cuộc đời của mình và lan toả cái men say ấy đến với vạn vật. Có thể là một bông hoa, một nhành cây, một chú mèo con, một em bé, một người đàn ông, một người phụ nữ, có thể là bất kỳ ai, bất kỳ điều gì, khi ở bên ta,đều sẽ được tận hưởng cái hương vị ngọt ngào say đắm của tình yêu đầy sống động và rực rỡ trong ta. Ta yêu họ, không phải vì ta kỳ vọng nhận được điều gì đó từ họ, mà đơn giản vì ta chính là tình yêu và khi họ đến với ta tình yêu ấy được cộng hưởng, được thăng hoa. Ta yêu họ vì họ là chính họ, chứ không phải là người mà ta muốn biến họ trở thành. Họ yêu ta, muốn gắn bó với ta vì họ được là chính họ khi ở bên ta, tình yêu của họ cũng được thăng hoa trong sự rung động và đồng điệu với nhịp đập tình yêu của ta. Cả hai đều cùng nguyện ý và cùng tận hưởng ngọn lửa thăng hoa đến từ sự đồng điệu của trái tim và tâm hồn, không có sự trói buộc hay sở hữu nào ở đây. Và nếu có một ngày, trái tim họ rung động theo một tần số khác, họ rời ta đi, ta cũng chẳng vì thế mà sụp đổ. Ta vẫn là ta, cả trước khi có họ, sau khi có họ và khi không còn họ, ta vẫn là ta một tâm hồn tràn ngập ánh nắng và một trái tim rạng rỡ tin yêu. Điều đó chưa bao giờ thay đổi, và không gì có thể thay đổi điều đó trong ta!!! Ta chính là tình yêu, là hạnh phúc!!! Ta trao đi tình yêu và hạnh phúc vô điều kiện như trao đi một ánh mắt sẻ chia và một nụ cười thương mến. Ta lan toả ngọn lửa tình yêu và hạnh phúc đến bất kỳ ai khát khao đón nhận. Tình yêu ấy, hạnh phúc đấy chỉ có thể nhân lên, mạnh mẽ hơn chứ chẳng thể vì một ai đó lỗi nhịp mà trở nên yếu ớt hay lụi tàn. Đó mới chính là tình yêu đích thực, là hạnh phúc đích thực vậy!!!