Hiển thị các bài đăng có nhãn phụ nữ việt nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn phụ nữ việt nam. Hiển thị tất cả bài đăng

21/10/2021

Bạn có đang chờ đợi một món quà?

 Hôm nay là ngày 20/10, là ngày phụ nữ Việt Nam. Dù là thiếu nữ hay phụ nữ, chắc hẳn bạn đều đang chờ đợi một món quà! Một món quà từ ai đó có thể là quan tâm đến mình, có thể là yêu quý mình. Một món quà từ  những người đàn ông trong công ty, từ người đang theo đuổi mình, từ người bạn đời của mình. Dù là từ ai, bạn đều đang chờ đợi... để cảm thấy mình đang được nhớ đến, được yêu thương, được trân trọng, được biết ơn... Thậm chí còn có cuộc đua ngầm giữa các chị em xem ai được nhiều quà hơn, có quà khủng hơn để chứng tỏ mình đắt giá hơn hoặc chồng/bồ của mình xịn hơn, chịu chơi đẳng cấp hơn.

Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn không nhận được món quà nào cả? Bạn sẽ buồn, sẽ thất vọng? Bạn sẽ thấy tủi thân khi nhìn thấy người bên cạnh nhận được nhiều quan tâm, được tặng hoa tặng quà, còn mình thì chẳng nhận được gì. 

Bạn thấy chạnh lòng? Bạn tự chất vấn bản thân vì sao mình chẳng được như người ta? Mình có gì kém cỏi hơn sao? Mình chưa đủ tốt sao? Bạn chất vấn người yêu, người chồng của mình vì sao không tặng quà cho mình giống như người ta? Bạn trách họ vô tâm, trách họ khô khan chẳng biết gì đến lãng mạn. Thậm chí câu chuyện còn có thể được đẩy đến cao trào kiểu như: "đời tôi thật bất hạnh khi lấy phải anh". Căn nguyên cũng chỉ từ việc anh chẳng thèm tặng quà cho tôi trong cái ngày ai cũng được tặng quà này. Và rồi "Tôi chẳng là gì đối với anh phải không?" "Anh lấy tôi về rồi nên anh chẳng cần phải quan tâm yêu chiều tôi như trước nữa phải không?". Và còn kính thưa các kiểu suy diễn nữa khiến các đức ông chồng cứ chuẩn bị lâm vào cái cảnh ngày lễ của chị em là bắt đầu treo biển "biến mất vài ngày", hoặc sẽ thấy rùng mình mỗi khi nghe được câu nhắc khéo "anh biết mai là ngày gì không?". Và trong cái tâm trạng hân hoan thì ít mà hoang mang thì nhiều ấy, nếu có món quà nào được cố nặn ra thì cũng chỉ là gượng ép mà thôi. Chẳng có gì được goi là tôn vinh hay tự hào xuất hiện trong cái hoàn cảnh rất chi là hoàn cảnh này. Mà nếu ông chồng vẫn rất "ngoan cố" không chịu tặng quà thì sẽ rất nhanh chóng nhận được dỗi liên hoàn chưởng, hậm hực thần chưởng, càm ràm luận... từ người phụ nữ của mình.

Ôi chao, cái khung cảnh nó mới trở nên phức tạp làm sao. Thay vì tận hưởng trọn niềm vui của ngày lễ, sau một hồi ngóng chờ, hồi hộp, thấp thỏm mà vẫn không nhận được "tí quà nào" thì tâm trạng các chị em sẽ chuyển sang sầm sì, u ám, chán nản, đăm chiêu thậm chí cáu gắt, bức bối...và cái sự buồn bã, trách móc đấy còn có thể lây lan sang cả ngày hôm sau, thậm chí tuần sau, tháng sau không biết chừng...

Dường như, có điều gì đó không ổn ở đây. Tại sao người phụ nữ lại cần một hay hai ngày trong năm để được tôn vinh? Vậy những ngày còn lại thì họ không được tôn vinh, không được tôn trọng, không được quan tâm, không được yêu thương hay sao? Tại sao không có ngày đàn ông? Vì họ không có ngày nào để được tôn vinh hay là cả năm họ đã được khẳng định không sót ngày nào nên chẳng cần phải có một ngày đặc biệt để nói về cái việc rất bình thường đó với họ?

Hay bởi vì phụ nữ là phái yếu, quanh năm chịu nhiều thiệt thòi mà lại ít được quan tâm, động viên nên cần đặc biệt chọn một ngày để tôn vinh, để cảm ơn những đóng góp thầm lặng của họ cho cuộc đời. 

Dù là lý do gì thì đều có sự rất bất ổn ở đây. Chúng ta đã đi được một chặng được dài trên hành trình bình đẳng giới. Nhưng ở nước ta, tư tưởng và lối sống vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề của Nho giáo, Khổng giáo đặc biệt là ở vùng nông thôn hoặc những nơi mặt bằng dân trí còn thấp. Chị em phụ nữ đa phần vẫn thấm nhuần câu châm ngôn "mình là phụ nữ, mình phải biết hi sinh" và bla bla....Còn ở các thành thị thì sao? Các chị em không còn phải chân lấm tay bùn, đầu tắt mặt tối với việc nhà, việc đồng áng nữa mà đã vươn mình phát triển sự nghiệp cá nhân, khẳng định năng lực, có thời gian chăm sóc bản thân và trở nên ngày một xinh đẹp, giỏi giang. Vậy tại sao các chị em vẫn phải "chờ quà" vào một hai ngày lễ của mình trong năm? Khi cả năm đều vui vẻ, xinh tươi, đều được yêu thương, được tôn trọng, được thể hiện vậy tại sao còn phải chờ mong ở một ngày "đột xuất". 

Các chị em ạ, mỗi người phụ nữ đều là một loài hoa với hương sắc riêng. Chúng ta đã là những bông hoa đẹp nhất, rực rỡ và ngát hương nhất trong cuộc đời của  chính mình. Chúng ta đã là món quà giá trị nhất và tuyệt vời nhất mà Thượng đế tạo ra. Tất cả những loài hoa hay món quà khác được sinh ra trên cuộc đời chỉ để tô điểm thêm cho sự lung linh và đẹp đẽ của chúng ta mà thôi. Nếu không có chúng, hay không có ai mang chúng đến cho chúng ta, thì chúng ta vẫn là chúng ta và là điều kì diệu và thiêng liêng nhất trên cuộc đời, là tạo vật quý giá nhất không gì so sánh được. Không có bất kỳ viên kim cương nào có thể so sánh với sự lấp lánh của ánh hào quang tỏa ra từ một người phụ nữ. Cô ấy là thứ ánh sáng đẹp đẽ và sống động nhất trên thế giới này. Cô ấy thấu hiểu, sâu sắc và tràn ngập yêu thương. Mỗi một ngày đối với cô ấy là đều giai điệu của những âm sắc thánh thót trầm bổng đầy thú vi, tươi vui, là bức tranh đầy màu sắc của phong cách và sự sáng tạo. Cô ấy chẳng cần ai tôn vinh vì bản thân cô ấy đã là điều tuyệt vời nhất. Cô ấy chẳng cần ai động viên vì chưa bao giờ cô ấy cảm thấy bị yếm thế hay thiệt thòi. Cô ấy có quyền năng không gì có thể sánh được. Quyền năng sáng tạo ra con người. Cô ấy là hiện thân của tình yêu và lòng vị tha. Sự có mặt của cô ấy làm cho cuộc đời trở nên có ý nghĩa và sống động hơn bao giờ hết. Hoa nở trên từng bước chân cô ấy đi qua... Hoa là bạn của cô ấy. Cô ấy có thể tự mua những bó hoa nhỏ xinh để tô điểm cho căn phòng của mình. Cô ấy sẽ tự tặng mình những món quà mà cô ấy yêu thích bất cứ lúc nào cô ấy muốn. Trong cô ấy luôn ngập tràn tình yêu và hạnh phúc. Cô ấy không cần đợi được ai yêu, được ai quan tâm để cảm thấy hạnh phúc. Cô ấy chính là tình yêu và cô ấy luôn hạnh phúc!

Vậy các "cô ấy" của tôi, các bạn có cần phải chờ đợi một món quà nữa không?

 

Tình yêu là gì?

  Tình yêu là gì? Tại sao người ta vẫn hay nói phải yêu mình trước tiên rồi mới yêu được người khác? Tại sao cứ phải là hạnh phúc tự thân? T...